Tôi chưa bao giờ nghĩ một buổi tối đi ăn đơn giản lại khiến cả quá khứ tôi chôn sâu bật nắp như vậy.
Tôi làm mẹ đơn thân đã bảy năm. Con trai tôi – bé Bắp – chưa từng gặp bố ruột. Tôi không bao giờ nói xấu cha nó, cũng không kể gì về chuyện giữa tôi và anh ta. Thứ gì đau quá, tôi cắt bỏ khỏi đời mình. Tôi tự nhủ: một đứa trẻ không có bố vẫn có thể lớn lên đầy đủ tình thương… chỉ cần tôi yêu con bằng cả phần của người kia.
Hôm ấy là sinh nhật Bắp. Tôi muốn làm điều gì đặc biệt, nên hẹn cô bạn thân nhất – Hân – đi ăn ở một nhà hàng Ý khá sang. Hân là người đã ở bên tôi từ lúc sinh bé đến bây giờ, thay tôi đưa đón, chăm con khi tôi bận. Nói thật, có lúc tôi thấy Hân thương con tôi chẳng khác gì mẹ ruột.
Buổi tối mùa đông, gió se se. Bắp nắm tay tôi, vừa đi vừa ngân nga bài “Happy Birthday” tự chế của nó. Tôi bật cười. Trái tim tôi lúc nào cũng mềm khi nhìn thấy nụ cười của con.
“Con lớn muốn ăn mì Ý nha mẹ.”
“Ừ, hôm nay sinh nhật, con muốn gì mẹ chiều hết.”
Hân đi bên cạnh, trêu:
“Mẹ nó chiều từ bé, sau này hư thì ráng chịu.”
Tôi lườm bạn, còn Bắp thì ôm lấy tay Hân:
“Cô Hân là người thương con nhất trển đời luôn!”
Hân véo má nó:
“Giỏi. Hôm nay cô thưởng thêm một viên kem.”
Cả ba chúng tôi đều vui. Không ai biết rằng chỉ 10 phút sau, thế giới của tôi sẽ đảo lộn.
Nhà hàng đông. Nhạc piano vang lên nhẹ nhàng. Tôi đang định gọi nhân viên thì Bắp đột ngột buông tay tôi.
Nó ngơ người vài giây, mắt mở to như nhìn thấy điều kỳ diệu nhất đời.
Rồi nó lao đi.
Tôi hoảng hốt:
“Bắp! Con đi đâu vậy?!”
Nhưng nó không nghe. Nó chạy xuyên qua đám đông bàn ghế… rồi dừng lại trước một người đàn ông dáng cao, mặc áo sơ mi trắng, đang chuẩn bị ngồi xuống cùng hai người bạn.
Và rồi…
Con tôi ôm chặt lấy chân anh ta.
Không phải ôm nhầm kiểu trẻ con lơ ngơ.
Không phải ôm vì sợ hãi.
Mà là ôm như thể đã tìm thấy người nó chờ đợi từ lâu.
Người đàn ông cúi xuống, ngạc nhiên:
“Ơ… nhóc con… cháu tìm ai vậy?”
Tôi chạy đến, tim đập thình thịch, mặt nóng bừng vì xấu hổ.
“Con… con tôi… xin lỗi anh… nó… nó không cố ý…”
Nhưng Bắp ngước đầu lên, đôi mắt long lanh, miệng run run:
“Bố… cuối cùng bố cũng về với con rồi à?”
Tôi chết đứng.
Tất cả âm thanh trong nhà hàng biến mất khỏi tai tôi.
Hân đứng sau lưng tôi, mặt trắng bệch.
Người đàn ông cũng sững sờ, tái mặt như bị ai đấm vào ngực.
Tôi vội ôm lấy con:
“Không phải! Con nhầm rồi! Đây không phải bố con!”
Nhưng Bắp giãy ra, nức nở:
“Không! Con biết mà! Con thấy bố trong mơ! Con biết mắt bố thế nào! Con biết mùi của bố! Con biết!”
Tôi ôm con chặt hơn, cảm giác cả người như rơi xuống vực sâu.
Người đàn ông chạm nhẹ vào vai tôi, giọng khàn:
“Xin lỗi… nhưng cô… có thể… cho tôi hỏi…”
Tôi kéo Bắp ra một góc riêng của nhà hàng, tạm thời xin nhân viên cho một phòng nhỏ. Người đàn ông đi theo, vẻ mặt hoang mang nhưng không hề tỏ ra giận dữ hay khó chịu.
Hân vẫn đứng im, im lặng đến đáng sợ.
Tôi hỏi Bắp, cố giữ giọng bình tĩnh:
“Con nhìn nhầm rồi. Tại sao con lại gọi chú ấy là bố?”
Bắp sụt sịt:
“Vì chú ấy… giống y như trong hình con thấy.”
Tôi giật mình.
“Con thấy hình nào? Con không có tấm hình nào của bố…”
Bắp liếc sang Hân… rồi cúi đầu.
Tôi nhìn Hân.
Ánh mắt cô ấy trốn tránh.
Một linh cảm lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi.
⭐ TWIST 1: ĐỨA TRẺ ĐÃ TỪNG NHÌN THẤY HÌNH BỐ – NHƯNG KHÔNG PHẢI DO TÔI CHO XEM
Tôi quay sang Hân:
“Hân. Tấm hình đó… từ đâu?”
Hân bặm môi:
“Tao… tao xin lỗi…”
“Là mày đưa đúng không?”
Hân gật đầu.
“Tại nó hỏi bố nó trông như thế nào… tao thương nó quá… tao muốn nó có hình dung… tao không nghĩ nó sẽ… gặp đúng người…”
Tôi cảm giác sàn nhà như đang sập xuống.
Tôi chưa kịp hỏi thêm thì người đàn ông lên tiếng:
“Cô… cho tôi xem tấm hình đó được không?”
Hân run rẩy mở điện thoại.
Tấm hình hiện lên.
Không phải ảnh của bố ruột Bắp.
Mà lại là ảnh của anh trai sinh đôi của bố nó.
Tôi há miệng mà không thốt được.
⭐ TWIST 2: BỐ RUỘT ĐÃ QUA ĐỜI, VÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY… LÀ ANH EM SINH ĐÔI
Tôi lắp bắp:
“Anh… anh là…?”
Người đàn ông chậm rãi nói, giọng nghẹn:
“Anh tên Tùng. Còn bố của cháu… tên Tuấn.”
Tôi siết chặt tay.
Tuấn – người đàn ông đã phản bội tôi bảy năm trước, bỏ tôi khi biết tôi mang thai vì gia đình anh ta ép buộc. Anh ta biến mất khỏi cuộc đời tôi không một lời.
Tùng nhìn tôi, ánh mắt đau đớn kỳ lạ:
“Tuấn… đã mất rồi. Sáu năm trước… tai nạn.”
Tôi khụy xuống ghế.
Hân ôm lấy vai tôi.
Bắp chỉ biết nhìn từ người này sang người kia, chẳng hiểu chuyện gì, nước mắt lưng tròng.
Tùng tiếp lời:
“Tôi từng tìm cô. Nhưng gia đình giấu địa chỉ. Họ không muốn cô và cháu xuất hiện.”
Tôi nhớ lại những lần gọi Tuấn không được, những lời chối bỏ từ gia đình anh. Hóa ra mọi thứ còn tệ hơn tôi tưởng.
Tùng nghẹn ngào:
“Tôi đã từng nghĩ… sẽ nhận cháu thay cho Tuấn. Nhưng… tôi không đủ can đảm, vì sợ cô nghĩ tôi lợi dụng. Tôi cũng không biết cô chuyển đi đâu.”
Tôi nhìn con.
Con nhìn tôi, môi mếu:
“Mẹ… tại sao bố con chết? Tại sao bố không tới tìm con?”
Tôi ôm con, đau như bị xé làm đôi.
Có lẽ tôi đã sai khi che giấu tất cả.
Nhưng điều shock nhất… còn ở phía sau.
⭐ TWIST 3: ĐỨA TRẺ THỰC SỰ NHẬN RA – DÙ KHÔNG BAO GIỜ GẶP
Tôi hỏi con:
“Làm sao con biết chú ấy là bố? Bố con và chú ấy là hai người khác nhau.”
Bắp nói điều khiến cả ba chúng tôi đông cứng:
“Con biết chứ… nhưng chú ấy… mùi giống bố. Bố trong mơ cũng ôm con như vậy. Con biết bố mất rồi. Con biết… nhưng con vẫn nhớ mùi đó.”
Tôi nuốt nước bọt.
Hân và Tùng đều run người.
Tùng nói nhỏ:
“Trẻ con… đôi khi cảm được những thứ người lớn không thể. Tôi và Tuấn giống nhau từ giọng nói, dáng đi, đến cả cách ôm…”
Anh ngồi xuống ngang tầm với Bắp.
“Cháu… có thể cho chú ôm một cái không?”
Tôi định ngăn… nhưng Bắp đã nhào vào vòng tay Tùng.
Và cảnh đó khiến tim tôi thắt lại.
Tùng ôm con tôi… như ôm chính đứa cháu ruột.
Như ôm thứ gì đó anh đã tìm kiếm từ rất lâu.
Tôi quay đi, nước mắt tràn xuống.
Sau khi tôi bình tĩnh lại, Tùng nói:
“Tôi không ép buộc cô điều gì. Nhưng tôi muốn được ở bên… dù với tư cách nào. Là chú… hay là người dượng… hay chỉ là một người lớn mà thằng bé quý mến.”
Tôi nhìn con, rồi nhìn Hân.
Không ai nói gì.
Tôi hỏi Tùng:
“Tại sao… giờ anh mới nói? Tại sao không tìm tôi sớm hơn?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt day dứt:
“Vì nhà tôi… họ sợ chuyện cũ bị khơi lại. Họ sợ tai tiếng. Họ cắt đứt mọi liên lạc của Tuấn với cô. Còn tôi… tôi là kẻ hèn. Tôi chấp nhận im lặng. Cho đến khi… nhìn thấy cháu ở đây.”
Giọng anh nghẹn hẳn.
Một người đàn ông thành đạt, mạnh mẽ như Tùng… mà bây giờ run rẩy trước đứa trẻ 7 tuổi.
Có những khoảnh khắc khiến trái tim người lớn không còn là thép cứng nữa.
Tôi đưa Bắp ra xe trước, để Hân đứng lại với Tùng vài phút.
Hân quay về, mắt đỏ hoe.
Tôi hỏi:
“Hân… mày biết chuyện gì đúng không?”
Hân thở dài:
“Tao biết Tuấn mất. Tao cũng biết Tùng từng tìm mày. Nhưng tao không dám nói… vì sợ mày đau thêm lần nữa.”
Tôi không nói được.
Tôi chỉ cảm thấy đau đớn chồng lên đau đớn.
Tối đó, tôi nằm bên Bắp.
Con ôm con gấu bông, hỏi:
“Mẹ ơi… con có thể gặp chú Tùng nữa không?”
Tim tôi bóp lại.
Tôi không muốn con thiếu thốn tình cảm.
Nhưng tôi cũng sợ một lần nữa con tổn thương.
Tôi đáp khẽ:
“Nếu con muốn… mẹ sẽ hỏi.”
Bắp gật đầu, ánh mắt long lanh:
“Con thích chú. Chú ôm giống bố trong mơ.”
Ngực tôi nghẹn lại.
Ba ngày sau, Tùng nhắn tin:
“Tôi mua một cái xe mô hình. Tôi nhớ lời cháu kể thích xe. Cô cho phép tôi gặp nó chứ?”
Tôi suy nghĩ rất lâu… rồi đồng ý.
Tối hôm đó, Tùng đến công viên gần nhà.
Bắp chạy đến ôm lấy anh như đã quen từ lâu.
Tôi ngồi từ xa nhìn cảnh đó, không biết lòng mình đang tan hay đang liền.
Tùng nói với tôi khi tiễn hai mẹ con ra xe:
“Nếu… sau này cô đồng ý… tôi muốn được ở bên hai mẹ con. Không phải để thay thế Tuấn. Mà để bù đắp phần còn lại.”
Tôi im lặng.
Tôi không thể trả lời anh ngay.
Quá khứ vẫn là vết sẹo chưa lành.
Nhưng tôi biết… đứa con của tôi đã tìm được một người mà nó tin là thuộc về nó.
Và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi không còn thấy quá khứ đáng sợ đến thế.
Có lẽ… định mệnh vẫn luôn có đường của nó.
Dù vòng vèo, đau đớn, nhưng cuối cùng… cũng đưa những người cần nhau về cạnh nhau.
Hôm ấy, khi chở Bắp về, con nằm trong lòng tôi, thỏ thẻ:
“Mẹ ơi… con không cần chú ấy làm bố. Chỉ cần chú ấy ở gần là con vui rồi.”
Tôi vuốt tóc con.
“Ừ. Chỉ vậy là đủ.”
Trong gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy đôi mắt mình long lanh nước.
Nhưng lần này… không chỉ có nỗi đau.
Mà có cả… hy vọng.












